Biến dạng là gì? Các công bố khoa học về Biến dạng
Biến đạng (variable) là một khái niệm trong lập trình để lưu trữ và đại diện cho một giá trị hoặc thông tin nào đó. Mỗi biến được đặt tên để có thể truy cập và ...
Biến đạng (variable) là một khái niệm trong lập trình để lưu trữ và đại diện cho một giá trị hoặc thông tin nào đó. Mỗi biến được đặt tên để có thể truy cập và sử dụng giá trị trong đoạn code. Biến có thể thay đổi giá trị trong quá trình thực thi chương trình.
Biến đạng là một vùng trong bộ nhớ được cấp phát để lưu trữ giá trị hoặc thông tin trong quá trình thực thi chương trình. Mỗi biến có một kiểu dữ liệu (int, float, string, boolean, etc.) mô tả loại dữ liệu mà biến có thể chứa.
Khi một biến được khai báo, chương trình sẽ dự trữ một vùng trong bộ nhớ để lưu trữ giá trị mà biến đại diện. Ví dụ, nếu bạn khai báo biến "age" với kiểu int và gán giá trị là 25, một vùng nhớ sẽ được dành riêng để lưu trữ giá trị 25.
Bạn có thể thay đổi giá trị của biến thông qua các phép gán. Ví dụ, nếu bạn gán giá trị 30 cho biến "age", giá trị trong vùng nhớ của biến "age" sẽ được thay đổi thành 30.
Biến cũng có thể được sử dụng để lưu trữ dữ liệu nhập từ người dùng, kết quả tính toán, kết quả trả về từ một phương thức, và nhiều tác vụ khác trong quá trình thực thi chương trình.
Một biến có thể được khai báo và sử dụng trong một phạm vi cục bộ hoặc toàn cục của chương trình. Phạm vi cục bộ chỉ tồn tại trong phạm vi của một khối code nhất định, trong khi phạm vi toàn cục tồn tại trong toàn bộ chương trình.
Biến đạng giúp chúng ta lưu trữ và sử dụng dữ liệu một cách linh hoạt và tiện lợi trong quá trình lập trình.
Để sử dụng biến trong lập trình, ta phải thực hiện các bước sau:
1. Khai báo biến: Đầu tiên, ta cần khai báo biến bằng cách đặt tên và kiểu dữ liệu của nó. Ví dụ, để khai báo một biến kiểu số nguyên (int) có tên "age", ta sẽ viết: "int age;".
2. Gán giá trị cho biến: Sau khi khai báo biến, ta có thể gán giá trị cho biến thông qua phép gán "=" hoặc các toán tử khác. Ví dụ, để gán giá trị 25 cho biến "age", ta sẽ viết: "age = 25;". Ta cũng có thể khai báo và gán giá trị cho biến cùng một lúc như sau: "int age = 25;".
3. Sử dụng biến: Sau khi gán giá trị cho biến, ta có thể sử dụng biến trong các phép toán, lời gọi hàm, điều kiện, vòng lặp và các tác vụ khác. Ví dụ, để in giá trị của biến "age", ta sẽ viết: "cout << age;". Lưu ý rằng ta phải sử dụng kiểu dữ liệu phù hợp để thực hiện các phép toán.
4. Thay đổi giá trị của biến: Ta có thể thay đổi giá trị của biến bằng cách gán một giá trị mới. Ví dụ, để tăng giá trị của biến "age" thêm 1, ta sẽ viết: "age = age + 1;". Ta cũng có thể sử dụng các toán tử viết gọn như "age += 1;" hoặc "age++;" để tăng giá trị của biến.
5. Khái niệm phạm vi biến: Mỗi biến có một phạm vi hoạt động trong chương trình. Phạm vi biến xác định nơi ta có thể truy cập và sử dụng giá trị của biến. Có hai loại phạm vi biến: phạm vi cục bộ và phạm vi toàn cục. Biến được khai báo trong một khối code cụ thể (như một hàm) chỉ có thể truy cập trong khối đó, đó là phạm vi cục bộ. Trong khi đó, biến được khai báo bên ngoài bất kỳ khối code nào (ví dụ: bên ngoài tất cả các hàm) có thể truy cập trong toàn bộ chương trình, đó là phạm vi toàn cục.
6. Quy tắc đặt tên biến: Khi đặt tên biến, có một số quy tắc cơ bản cần tuân thủ. Tên biến nên có ý nghĩa và mô tả đúng về thông tin mà biến đại diện. Nên sử dụng chữ cái, số và dấu gạch dưới trong tên biến. Tên biến không được bắt đầu bằng số và không được chứa các ký tự đặc biệt. Ngoài ra, không nên đặt tên biến trùng với các từ khóa hoặc tên hệ thống đã được định nghĩa trong ngôn ngữ lập trình.
Chúng ta sử dụng biến để lưu trữ và thao tác với dữ liệu trong quá trình thực thi chương trình. Với biến, ta có thể lưu trữ đối số đầu vào của chương trình, kết quả tính toán, các giá trị tạm thời và nhiều thông tin khác. Biến đạng là một khái niệm cốt lõi trong lập trình và giúp chúng ta tạo ra các chương trình mạnh mẽ và linh hoạt.
Các bài báo, nghiên cứu, công bố khoa học về chủ đề biến dạng:
- 1
- 2
- 3
- 4
- 5
- 6
- 10